Cho em Linh Duyên thổi kèn sướng nhớ đời, học sinh tiểu học nào mà hai mươi tuổi đâu.” Khâu Thanh: “…” Khâu Thanh lén đi đến góc hẻo lánh ở hàng đầu tiên, một tay chơi nhạc nào đó mở cửa cho cậu. Cậu thích đứng ở chỗ gần tay bass nhất. Hàng đầu tiên có thể tương tác với các thành viên trong ban nhạc, nhưng nó không phải là lựa chọn tốt nhất để thưởng thức buổi diễn. Khâu Thanh không thích đeo nút tai, thường thì cậu cứ để vậy mà nghe, ngày hôm sau nhất định sẽ bị ù tai. Hôm nay có Văn Hựu Hạ đưa nút tai cho cậu, Bắt em Linh Duyên thổi kèn sướng nhớ đời Khâu Thanh cảm thấy